Câu chuyện về miễn phí và tính phí
Câu chuyện về miễn phí và tính phí
“Xin hỏi pass wifi ở đây là gì?” Hắn hỏi, một thói quen bình thường của hắn và của bao người Việt khác. Điều đầu tiên khi đặt mông xuống ghế, không gì khác hơn ngoài cái mật khẩu kia.
“Thưa ông, ở đây chúng tôi không cung cấp free, chúng tôi tính phí, chi tiết mời ông xem trong bảng giá bên kia.”
Thế quái nào! Làm sao wifi lại tính phí được? Hắn thầm nghĩ, mặt mày biến sắc.
“Anh có đùa không? Tôi muốn hỏi wifi password, chứ không phải một dịch vụ gì khác đâu.”
Hắn hỏi lại, phần vì nghĩ rằng vốn tiếng Hoa bập bè gây nhầm lẫn, phần vì muốn xác nhận cho rõ hơn.
“Vâng, tôi hiểu. Nhưng thật sự là dịch vụ wifi của chúng tôi có tính phí. Tôi hiểu phản ứng của ông, rất nhiều người lần đầu tiên đến đây cũng như vậy.”
Sau một hồi hỏi chuyện rõ hơn với hướng dẫn viên, hắn mới tin chắc rằng mình không nhầm. Không thể tin được, không thể chấp nhận được! Không chỉ mỗi nơi đây, mà hầu hết khắp nơi trên xứ sở Hồng Kông này, wifi cũng chẳng hề miễn phí.
Văn minh đâu chẳng thấy, còn thua cả Việt Nam. Hắn thầm rủa, lòng vẫn chưa hết khó chịu. Trong đoàn, cũng nhiều người như hắn. Sau một hồi đấu tranh tâm lý dữ dội, cũng như nhiều người khác, hắn đành phải nhượng bộ mà móc hầu bao.
Chả nhẽ sống biệt lập với thế giới sao? Đành chịu vậy! Hắn tự nhủ.
Nhanh.
Nhanh quá!
Hắn thảng thốt kêu lên. Thể loại mạng nào mà nhanh đến như vậy. Từ trước đến nay, ở những nơi hắn đến tại Việt Nam, chưa bao giờ hắn nếm trải tốc độ mạng phi nhanh đến thế. Một cảm giác dễ chịu dâng lên. Cảm giác miễn cưỡng khi tiền rời túi trôi tuột đi đâu mất.
Thì ra, đây là những gì nhận được khi hắn phải trả phí. Một đường truyền xé gió được cam kết tốc độ. Điều vô lý khi nãy bỗng trở nên hợp lý tự lúc nào, hắn và những người xung quanh, chẳng ai còn kêu ca vì số tiền phải bỏ ra ban đầu.
Hắn chợt nghĩ, tuy miễn phí nhưng ở rất nhiều nơi ở Việt Nam, đường truyền mạng vô cùng chậm chạp. Thậm chí nhiều nơi, mang tiếng có wifi nhưng chỉ để trưng vì chẳng thể vào được. Có nhiều thứ, người ta cứ thích trưng ra nhưng chẳng có một trách nhiệm nào với nó. Nhiều khách hàng, trong đó có hắn, chẳng thể nào vui nổi khi đến một nơi chất lượng mạng quá tệ, và còn tệ hơn nữa khi chẳng có một lựa chọn nào khác.
Đôi khi, miễn phí mà tồi còn tệ hơn tính phí mà tốt. Người Hồng Kông đã thể hiện một cách làm dịch vụ hiệu quả – thực dụng nhưng không kém phần thực tế. Nhiều khách hàng sẽ vui lòng trả thêm một khoản phí để nhận được sự phục vụ tốt hơn. Một bài học cho hắn, cho dự án kinh doanh của hắn và cho cả ngành dịch vụ Việt Nam.
(Nguồn sưu tầm internet)